Thấy đại bá còn muốn mở miệng, Chu Bình An đã nói trước một bước. Vừa nghe đại bá nói chuyện với tổ phụ, đã biết đại bá không nói cho tổ phụ biết chuyện phụ thân cho tiền. Ba xâu tiền phụ thân giấu mẫu thân cho đại bá, là tiền riêng phụ thân vất vả dành dụm một năm. Đối với chuyện này, đại bá vậy mà không hề nhắc tới. Chu Bình An cảm thấy, chuyện phụ thân làm này cần phải để tổ phụ, tổ mẫu biết, để tổ phụ, tổ mẫu khỏi hiểu lầm phụ thân không nghĩ đến tình huynh đệ.
“Đại ca, huynh hôm qua không phải nói thân không một xu dính túi sao?” Tiểu Tứ thẩm nghe vậy, tăng âm lượng chất vấn.
Tổ phụ, tổ mẫu cũng đều chuyển ánh mắt về phía đại bá, ánh mắt đầy dò xét, tìm tòi và chất vấn.
“Khụ khụ, nếu không phải Trệ nhi nhắc nhở, ta suýt nữa quên ba xâu tiền này rồi.” Đại bá ho khan một tiếng, mặt không đỏ, tim không đập mạnh, vẻ mặt như vừa mới nhớ ra.
Sau chuyện này, đại bá không hề nhắc chuyện mượn tiền nữa.