Xuất hiện trước mắt Phùng Hộ Thư là một thiếu niên bình thường, bình thường đến mức có phần chất phác.
Nhưng khi nhìn thấy thiếu niên chất phác với dung mạo bình thường ấy, Phùng Hộ Thư lại lập tức trợn trừng mắt như muốn lồi ra khỏi hốc, cổ họng nghẹn lại không phát ra tiếng, như thể bị ai đó bóp chặt lấy, không thể thốt nên lời nào nữa.
Ngươi...
Ngươi... sao ngươi lại trở về? Không, không... chẳng phải nói đã vùi thây đáy biển rồi sao? Chuyện này, chuyện này... rốt cuộc là sao?
Mặc dù lúc này trời quang mây tạnh, nắng đẹp chan hòa, nhưng Phùng Hộ Thư lại cảm thấy không khí xung quanh như đông cứng lại vì lạnh, gã vô thức rụt cổ lại, thân thể cũng như bị chuột rút, run rẩy không ngừng.