“Ngươi nói bỏ qua là bỏ qua ư?” Trần thị nét mặt sa sầm, đối với gã Hộ Thư nói nhi tử của ta không còn nữa mà tức giận không thôi, vô lễ thì cũng thôi đi, lại dám nguyền rủa nói Trệ Nhi của ta không còn nữa.
“Hê, mụ nhà quê ngươi muốn thế nào?” Hộ Thư cười khẩy một tiếng, lấy ra cái vẻ ta đây thường thấy ở huyện nha.
Chu lão gia tử trán rịn mồ hôi, thầm nghĩ: Nhà nhị đệ sao lại không hiểu chuyện đến thế, vừa rồi mới khó khăn lắm mới khiến Hộ Thư kia không so đo nữa, giờ lại giở tính khí gì vậy, đây đâu phải ở nhà mình, chọc giận Hộ Thư đại nhân, người chịu thiệt vẫn là nhà ta, sao chút đạo lý này cũng không hiểu chứ.
“Mụ nhà quê mà ngươi cũng dám gọi à?” Trần thị trừng mắt nhìn gã Hộ Thư.
“Ở huyện Hoài Ninh này còn có kẻ mà ta không gọi được sao?” Gã Hộ Thư liếc nhìn Trần thị đầy khinh miệt, cười khẩy một tiếng, tỏ thái độ hống hách.