Lúc này, người dân Hạ Hà Thôn vừa dùng xong bữa sáng. Mặt trời vừa lên không lâu, lộ ra khuôn mặt đỏ rực, phủ lên Hạ Hà Thôn từng lớp từng lớp ánh vàng kim.
“Nương, người dùng chút cháo đi.” Quyên Nhi, thê tử của Đại Xuyên, trên bàn cơm vẻ mặt quan tâm nhìn Trần thị, trong tay bưng một bát cháo đã nấu kỹ, bên trong còn có táo tàu khô và các vị thuốc tẩm bổ khác.
Trần thị vẻ mặt tiều tụy lắc đầu.
“Nương, tối qua ta mơ thấy Đại Xuyên, Đại Xuyên nói với ta đã tìm thấy nhị đệ rồi.” Quyên Nhi, thê tử của Đại Xuyên, đặt bát cháo trước mặt Trần thị, dùng giọng trò chuyện nói.
Nghe vậy, Trần thị ánh mắt chợt sáng lên, rồi lại ảm đạm xuống, vành mắt lại hoe hoe: “Giấc mơ đều là trái ngược, Trệ Nhi của ta…”