Ánh mắt Chu Bình An nhìn sang sáng rực, hệt như sói đói thấy mồi.
"Ngươi muốn làm gì?" Lý Xu bị ánh mắt Chu Bình An dọa giật mình, còn tưởng hắn định làm gì, bất giác lùi lại một bước.
"Mau nhìn phía trước." Chu Bình An đưa tay chỉ ra biển lớn, kích động khôn xiết.
Hóa ra là nhìn phía trước! Phía trước có gì đáng xem chứ? Có gì đẹp hơn ta sao?
Lý Xu bĩu môi, thầm lẩm bẩm một câu, rồi thuận theo hướng tay Chu Bình An chỉ mà xoay người lại, đưa mắt từ gần đến xa nhìn ra phía biển. Cảm thấy thật bình thường, biển cả mênh mông, xanh biếc vô tận, tựa như một thảo nguyên xanh bao la, chẳng khác gì ngày thường, không có gì đặc biệt cả.