Đứng bên ngoài khách điếm, nhìn Nam Kinh thành phồn hoa, xe ngựa như nước, dù mưa lớn tầm tã cũng không khiến tòa thành khổng lồ này có chút tiêu điều.
Ai có thể tin được tòa thành phồn hoa này, mấy trăm năm sau sẽ phải hứng chịu cảnh tàn sát vô nhân đạo.
Thiên hạ hưng vong, thất phu hữu trách.
Chu Bình An kiên định ánh mắt, vác hành lý xoay người, bước vào khách điếm trước mặt. Bên trong khách điếm, thực khách đông như mây, tiểu nhị chạy đi chạy lại không ngớt, bận đến sứt đầu mẻ trán, cả chưởng quỹ khách điếm cũng phải ra tay. Trời mưa, có lẽ nhiều người ngại ra ngoài.
Thấy Chu Bình An vác hành lý đi vào, tiểu nhị tranh thủ chạy tới, chào hỏi: "Khách quan dùng bữa hay trọ?"