Mây đen vần vũ, nặng trịch che kín trời đất. Tia chớp xé toang vòm trời, rạch ngang bầu không tựa mực đen, vang lên tiếng sấm sét đinh tai. Sấm rền cuồn cuộn kéo tới, tiếp đó, mưa như trút nước, xối xả đổ xuống, tựa hồ Thiên Bồng lơ là chức trách, lén nhìn Hằng Nga, khiến Thiên Hà vỡ đê vậy.
Trên quan đạo đằng xa, một cỗ mã xa phủ tấm bạt dầu đang lắc lư chao đảo tiến tới trong bão táp mưa sa. Tuấn mã bị ướt sũng như trâu nước, thở hổn hển, khó nhọc lê bước trên quan đạo lầy lội.
Người đánh xe khoác áo tơi quay đầu hỏi vào trong xe: "Công tử, phía trước chưa đầy ba dặm nữa là tới Ứng Thiên rồi. Gió mưa lớn quá, chúng ta nghỉ ngơi một lát đợi gió mưa nhỏ bớt rồi hãy đi tiếp, được không ạ?"
Có lẽ gió mưa quá ồn ào, tiếng nói quá nhỏ.
Trong xe im lặng.