Sơn tiền sơn hậu, tuyết phủ sơn cước.
Trên con đường nhỏ giữa núi tuyết bay, vết máu trên đất đã kết băng. Chu Bình An dốc hết sức mới rút được cây trường thương xuyên qua sói hoang ra, trên con đường núi rải đá vụn phủ băng tuyết xuất hiện một hố sâu.
“Vương đại ca, hảo thương thuật.”
Chu Bình An hai tay nâng ngang cây trường thương đưa cho Vương Tiểu Nhị đứng bên cạnh, nhìn hố sâu trên đất, cảm thán nói.
“Cô gia nói đùa rồi, tiểu nhị bất quá chỉ có chút sức trâu mà thôi.”