Mười vạn năm trước!
Vực sâu vạn trượng, đáy cốc Thanh Đàm, Liễu Bạch Y cùng Diệp Hiên ngồi đối diện nhau.
- Diệp huynh, lần này rời đi chắc rất nhiều năm sau cũng sẽ không gặp lại, huynh đệ ngươi ta có lẽ không có ngày gặp lại nhau, Bạch Y chỉ hy vọng Diệp huynh nhớ rõ, ngươi ở nhân gian còn có một vị bằng hữu thân thiết là ta, cho dù tương lai Liễu Bạch Y bỏ mạng ở nhân gian, ta cũng tất lưu lại một phần đại lễ cho Diệp huynh.
Năm đó, Diệp Hiên không quay đầu lại, hắn đi ra khỏi sơn cốc, bởi vì tình nghĩa của hai người nhìn như bình thản như nước, nhưng lại khắc cốt ghi tâm, cũng càng tương giao tâm đầu ý hợp.
Có vài người, cho dù quen biết cả đời, chỉ bất quá là xã giao.