Xoẹt xoẹt xoẹt!
Chấp bút múa trường thiên, bút rơi như có thần, từng chữ lớn màu máu hiện ra trong hư không, cũng để cho Diệp Hiên giật mình quan sát.
- Trên nghịch Tiên là vì nghịch Thiên, trên nghịch Thiên là tuyệt Thiên?
- Tuyệt Thiên?
Diệp Hiên trong nháy mắt phục hồi tinh thần, đột nhiên nhìn về phía hư ảnh Liễu Bạch Y, lại nhìn thấy Liễu Bạch Y đang gật đầu với hắn, còn có một nụ cười nhẹ nhàng lộ ra nơi khóe miệng, phiêu dật tiêu sái giống như năm đó.