Chờ sau khi thưởng thức xong, tiểu phú bà cúi đầu xuống, lại rụt về trong ngực của hắn, hô hấp nhẹ nhàng giống như là ngủ rồi.
Từng nhiều lần, Giang Cần cho rằng cô đã ngủ thật, nhưng quay đầu nhìn sang lại phát hiện đôi mắt xinh đẹp của cô còn sáng hơn sao, nhìn chằm chằm mình không nhúc nhích.
- Cậu luôn đóng dấu cho mình, mình cũng đóng dấu cho cậu, được không?
- Được. - Phùng Nam Thư không chút do dự, thanh âm trả lời vô cùng thanh thúy.
- Là cậu nói đó nhé.