Năm phút sau, đợi đến khi Giang Chính Hoành cạo râu xong, cả nhà bốn người xuống dưới lầu ăn một bữa cơm, sau đó Giang Cần chuẩn bị trở về trường học, thuận tiện mang theo tiểu phú bà.
Hai vợ chồng đưa bọn họ đến cửa chính, nhìn bọn họ lên xe, mãi đến khi hai người rẽ sang góc phố tiếp theo mới thu hồi ánh mắt.
- Nếu sau này Phùng Nam Thư không phải là con dâu em, em sẽ khổ sở biết bao nhiêu. - Giang Chính Hoành không nhịn được mà cảm thán một tiếng.
Viên Hữu Cầm quay đầu nhìn ông, ánh mắt trở nên có chút sắc bén:
- Phủi phui cái mồm, mau phi phi phi.