Dưới căn phòng đơn sơ trong Linh Dược Viên, Đoan Mộc Nghiên vẫn chưa lấy lại được tinh thần. Nàng nhìn Giang Hạo, không khỏi hỏi:
"Sư đệ làm sao mà làm được?"
Giang Hạo cúi đầu, cũng không trả lời.
"Thật xin lỗi, nhất thời tình thế cấp bách." Đoan Mộc Nghiên không tiếp tục hỏi nhiều.
Nàng vừa rồi đã kiểm tra linh dược. Ngay từ đầu nàng không tin, dù thật sự trồng ra được, cũng nhất định khiến cho hạt giống bị hao tổn. Cho đến khi kiểm tra xong, nàng mới phát hiện là tầm mắt của mình hạn hẹp. Nhóm linh dược này không chỉ không bị hao tổn, chất lượng hoàn toàn không kém so với linh dược mà nàng tiêu tốn rất nhiều tâm tư để trồng. Không chỉ như thế, thời gian còn nhanh hơn nàng một nửa. Bởi vậy có thể thấy được, người trồng lợi hại như nào.