Bích Trúc cảm giác mình rất ủy khuất, cực khổ không có buông tha nàng. Thân là đệ nhất thiên tài Hoàng tộc, nàng không còn xuôi gió xuôi nước giống như trước kia. Quả nhiên vẫn nên trở về bái tiền bối một lần, thỉnh cầu tiền bối phù hộ. Chắc là bọn họ sẽ có biểu thị, thân là đệ nhất thiên tài Hoàng tộc, ít nhiều cũng sẽ có tiền bối chiếu cố. Nhưng mà điều quan trọng bây giờ vẫn là làm như thế nào để vượt qua cánh cửa Cố Trường Sinh này.
"Ngươi nói người kia lúc nào mới có thể ra tay?" Kiếm Đạo Tiên hỏi.
"Còn không xác định, chắc là cần hai ba năm nữa." Bích Trúc đáp.
Nàng không biết rõ thời gian cụ thể. Nhưng mà Tỉnh nói ba năm thì chính là hai ba năm, mình không đợi cũng không được.
Kiếm Đạo Tiên gật đầu: