Con chó vàng già không ngoảnh lại: “Phải, phải, ngu xuẩn. Đại tiểu thư, ngươi cũng chưa bao giờ quan tâm đến ai như vậy.”
Ni Nhi im lặng trong giây lát, nhưng tay vẫn liều mạng kết ấn để bảo vệ thân thể tầm thường này của Lão Toàn. Cuối cùng nàng hỏi: “Phải. Tại sao chứ?”
Giọng con chó vàng già đã có chút hư ảo, vì nó đang tan biến, đang hòa vào lưỡi kiếm sắc bén, tiếng nó thì thầm: “Ta chỉ là một nhân ma dị dạng, một kẻ bị luyện thành chó… một con chó bị dắt tới để hộ đạo. May mắn được xem là người thân. May mắn… vì lão mà đúc kiếm.”
Hắn là nhân ma khát máu sơ khai, là kẻ thứ bảy trong số các nhân ma. Đã làm bao nhiêu chuyện ác, chết như thế nào, đều không nhớ rõ. Những chuyện có thể nhớ không nhiều.
Lão Toàn có thể quỳ xuống vì con chó già này! Cầu người buông tay chớ đánh chó.