Trên mặt nước phẳng như gương, hiện ra một đứa trẻ, tay cầm kiếm gỗ, mặt mỉm cười: “Thì ra ta không ngu dốt, mà là sinh ra đã thấy được chân lý, bị những văn tự vô dụng kia che mờ đôi mắt. Là do kẻ tầm thường không đủ tư cách dạy ta, nên mới cho rằng ta tầm thường.”
“Về sau ta mỗi khi nhớ về thuở ấu thơ, có dạy không phân biệt, không bỏ mặc hiền ngu.”
Đứa trẻ ấy ngẩng đầu nâng mộc kiếm, đưa ra lời mời quyết đấu: “Khương Chân Quân kiếm khôi thiên hạ, xin thử kiếm của kẻ nhũ tử này.”
Trong cõi u minh, có cảm nhận rõ ràng đến thế —
Niên luân năm vòng, qua rồi không vào được.