Gốc cây màu nâu sẫm, tựa như gang đúc. Sắc xanh tươi thuở nào đã theo cành lá mà đi, nỗi khổ của năm tháng lại theo vòng tuổi mà đến.
“Có bạn từ phương xa đến, chẳng phải vui lắm sao!” Tử tiên sinh cất tiếng đón.
Khương Vọng đặt đôi hài trước đài cây, chân trần bước lên, chậm rãi tiến về phía Tử tiên sinh.
Đài cây này vô cùng rộng lớn, người đi trên đó nhỏ bé tựa con kiến.
Tử tiên sinh vốn uy nghi vời vợi, giờ phút này trông lại thật xa xôi.