Vài đội binh lính tinh nhuệ cỏn con, tu vi đa phần là Đằng Long, vung đao khó phá da thịt, nhưng bọn họ lại đại diện cho Tề quốc!
Thần Yến Tầm không thể đánh trả, nếu không Trọng Huyền Thắng càng có thể mượn cớ làm to chuyện. Nhưng cũng không thể để một đám võ tốt cứ thế chém giết — chạy trốn chính là nhận tội, cũng là thừa nhận việc bị truy sát, chưa nói đến việc đưa lưng về phía đám ác tặc này có phải là lựa chọn sáng suốt hay không… Bước cuối cùng của hắn, còn phải hoàn thành trên đài!
Lấy nhân đạo chi quang làm dẫn, vào lúc nhân đạo cực thịnh này, được nâng đỡ bởi nhân đạo hồng lưu, lấp đầy những tiếc nuối cũ của thời đại. Hắn mới có thể thật sự bắt đầu vươn lên.
Trong khoảnh khắc này, hắn không còn gì để giữ lại. Hắn cất cao giọng hô: “Tố Tri Lê Hoàng Đức Chiêu! Thời đại mới mở mà đã có danh quân vương, thiên hạ thế cục vững chắc có thể trỗi dậy từ Tây Bắc. Ngài là bậc trưởng giả, cũng là minh quân! Nay chủ tài kiêu ngạo, Pháp gia vô lý, bá quốc công hầu ỷ thế ép người! Ngài không ra nói một lời sao? Nơi cao rét lẽo, đài cao thế này khiến lòng ta nguội lạnh, cúi xin Ngài chủ trì công đạo!”
Không ai ngờ rằng, hậu thủ của Yến Xuân Hồi lại là Hồng Quân Diễm.