Loại chênh lệch đó thậm chí lớn đến mức… cho dù chuẩn bị đầy đủ rồi lại liều một trận, cũng không học được gì.
Thật sự không cần thiết phải lãng phí cơ hội khiêu chiến lần này.
“Khương cô nương quả là người khoáng đạt, có phong thái hào hiệp! Là do ta quá quan tâm nên mới thành ra phiến diện, suy nghĩ nông cạn rồi.”
Khâu Sở Phủ cười khẽ, mắt nhìn về phía Nguyệt Thất, dâng lên một tràng ân cần: “Ta để ý thấy Khương cô nương hình như rất ghét rắn, tiểu tử của Đông Vương Cốc kia, mỗi lần hắn triệu rắn ra, ngươi đều nhíu mày…”
“Mỹ nhân nhíu mày, tựa mẫu đơn xuân tàn, khiến người ta lo lắng.”