Y đã nói cho Khương Vọng biết y cần gì, giờ chỉ chờ Khương Vọng hồi đáp.
“Nhắc đến oan ức thuở thiếu thời, Trang Cao Tiện kẻ vu oan hãm hại đã chết, Tông Đức Trinh kẻ ngầm cho phép ô danh cũng đã vong, chuyện đã sớm kết thúc…” Khương Vọng lắc đầu: “Thật sự không thể oán Ngọc Kinh Sơn.”
Bao chuyện xưa, nay chỉ còn lại một cái lắc đầu cười cho qua.
Cũng như Dư Tỉ quả thực có tấm lòng vì việc chung, hắn cũng có vài phần hoài niệm thực sự.
Nói đến đây cũng thở dài: “Thực ra khi ta còn cầu học ở đạo viện Phong Lâm thành, đã từng mơ một ngày được đến Ngọc Kinh Sơn tu nghiệp… Tiếc thay tạo hóa trêu ngươi, âm sai dương thác mới ra nông nỗi này.”