“Ta chỉ nói về trách nhiệm. Chuyện này không nghi ngờ gì nữa, là sự sơ suất của Liễu Duyên Chiêu. Hắn thân là chủ nhà, đã không hợp lý ngăn chặn sự cố, khiến khổ tâm của ngươi và ta đều đổ sông đổ biển.”
Hắn vô cùng ôn hòa phủi tuyết trên vai: “Ta sẽ chặt hai ngón tay của hắn, để răn đe. Sẽ dùng mâm vàng đựng, dâng lên Tam Phân Hương Khí Lâu thỉnh tội, chỉ mong quý lâu chủ có thể lượng thứ.”
Hắn đương nhiên đã hiểu rõ. Ngay từ đầu, Muội Nguyệt vốn không hề đem tính mạng của mình đặt cược vào chuyện Khương Vọng sẽ tìm nàng.
Đó chỉ là một loại thủ đoạn để mặc cả. Nhằm cho Phó Hoan biết, nàng không phải cứ nhất thiết dựa vào Lê quốc mới giữ được mạng.
Mà Phó Hoan chỉ tự hỏi, lựa chọn nào mới có lợi cho Lê quốc.