“Ngươi tưởng mình là người viết sách, kỳ thực ngươi cũng là quyển sách bị lật qua lật lại.”
Từng vòng tuổi cây, là tháng năm không thấy điểm cuối. Vết tích lịch sử, chẳng qua là nếp nhăn trên vỏ cây.
Trước gốc cây khổng lồ trầm tịch vạn năm, tựa cao nguyên gang thép, 【Tử tiên sinh】 khoác trên mình bộ nho sam màu cũ, lòng bàn tay nắm một quân cờ trắng, tay áo rũ xuống, tĩnh tọa.
Bên tai lại vang lên câu nói ấy.
Hắn không có động tác thừa thãi.