Đây là thiên chương do Chung Huyền Dận diễn sinh, là tương lai tốt đẹp nhất của Cần Khổ thư viện mà Tả Khâu Ngô đã dày công thiết kế.
Cầu đá vẫn còn đó, lá sen xanh biếc, tiết trời đang độ hạ, quang đãng tạnh ráo.
Lại có tiếng đọc sách, vọng lại từ viện xá chẳng xa.
Chẳng hay người nào đang gảy đàn nơi hậu sơn, tiếng đàn uốn lượn, phiêu dật tựa mây hạc.
Thôi Nhất Canh đứng bên ngoài lương đình, vẫn mang theo thanh kiếm vỏ trúc, cán gỗ ấy, chỉ là trên vỏ trúc lúc này có thêm vài vết khắc chữ, chính là câu hắn kết bút trong 《Cần Khổ thư viện》.