“Ta lại không quá thưởng thức ngươi. Ngươi thân là Ngô Trai Tuyết thua quá nhanh, thân là Thất Hận lại quá thiếu can đảm——” Đao quang như thác đổ, tưới đẫm Thánh Ma, thanh âm của Đấu Chiêu nhất thời cũng trầm đục vang lên. Hắn ngang nhiên gia nhập chiến trường ý niệm của Tả Khâu Ngô và Thất Hận!
“Để ta xem xem, ngươi dựa vào đâu mà vô thượng!”
Ngoài đao ra không còn suy nghĩ. Dũng giả vô úy, hành giả vô cương!
Hắn quá tin tưởng bản thân, cũng quá tin tưởng những người cùng đến với hắn.
Thất Hận mỉm cười. Thân là ma đầu siêu thoát, hắn đối với bất kỳ tồn tại nào cũng sẽ không có loại tin tưởng này. Nhưng trong ký ức của Ngô Trai Tuyết, lại từng có khoảnh khắc tin tưởng chiến hữu như vậy. Nhưng…