“Những bậc siêu thoát hiện có bọn ta đều biết, còn siêu thoát chưa biết thì có khả năng đang diễn ra. Nay bọn ta đều đã bị cuốn vào, đối phương vẫn cứ giấu đầu hở đuôi, che che đậy đậy… không thể nào chỉ là kẻ nào đó đang thử leo lên tuyệt đỉnh.” Tần Chí Chân luôn đi ở sau cùng, hắn vừa nói vừa bĩu môi về phía thanh y nhân phía trước: “Nếu chỉ là tuyệt đỉnh, bất kể chứng đạo ở đâu, vị kia một kiếm là chặn được.”
Thôi Nhất Canh lặng thinh!
Kịch Quỹ lúc này hỏi: “Cần Khổ thư viện các ngươi có vị ẩn thế đại nho nào mạnh hơn Tả Khâu Ngô không? Kẻ mà ai cũng ngỡ đã chết, nhưng thực ra vẫn còn sống. Ví như Tống Cầu Thực?”
Trong lòng Thôi Nhất Canh sóng cuộn khó ngừng, hết lớp này đến lớp khác, hắn lắc đầu: “Các vị tiên sinh ẩn thế, hẳn đều ở Thư Sơn. Còn về Tống tổ sư… ít nhất ta chưa từng nghe nói ngài ấy còn tại thế.”
Kịch Quỹ cũng chẳng trông mong hắn có thể tiết lộ bí mật gì, nói thẳng: “Nếu không có. ‘Kẻ đó’ mà bọn ta đang bàn luận, hoặc là Tả Khâu Ngô, hoặc là Tư Mã Hành.”