“Lão gia…” Bạch Vân đồng tử mơ hồ cảm thấy có biến cố sắp xảy ra, lo lắng nói: “Tiểu nhân không nhớ hết toàn bộ 《Tiên Phương Kinh》, ngài sẽ không đuổi tiểu nhân đi chứ?”
“Vậy thì không.” Khương Vọng cười tủm tỉm xua tay, trấn an nó: “Cùng lắm là lấy ngươi cho Ma Viên ăn thịt.”
Bạch Vân đồng tử mặt mày tái mét, ngồi phịch xuống đất, Bạch Vân tiểu kiếm cũng cầm không vững, ôm lấy đùi lão gia định gào lên vài tiếng, nhưng khi thấy khuôn mặt vượn đột nhiên hiện ra, lại gắng sức nén lại. Nén đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn béo tròn đỏ bừng lên.
“Ta đây không phải thứ gì cũng xơi!” Ma Viên bất mãn duỗi ma thân giữa không trung, nhưng do tình trạng cơ thể hiện tại, rất nhanh lại chui vào.
Cuối cùng là Tiên Long bước ra, thong dong một bước, cùng bản tôn sóng vai. Dưới chân, Thiện Phúc Thanh Vân lững lờ, tĩnh tại mà ý vị xa xăm.