Nhưng chỉ cần ngươi nhìn thấy hắn, liền hiểu rõ bản thân và hắn không cùng một thế giới. Khó tránh khỏi tự ti mặc cảm.
Khương chân quân đương nhiên là ngoại lệ. Hắn vừa đặt mông xuống đã chen tới đối diện Phong Hoa chân quân, còn vươn tay lấy rượu của hắn.
“Không gặp mặt ở hiện thực, ta làm sao biết ngươi bị thương nặng thế này?” Trọng Huyền Tuân cười như không cười: “Lại bị kẻ nào đánh?”
“Đừng nhắc nữa.” Khương chân quân phất tay, uống cạn bát sầu, lúc này mới thở dài: “Không cẩn thận giao chiến một trận với Thương Đồ Thần... hiểm thắng. Trọng Huyền huynh——”
Hắn nhìn qua đầy cảm xúc: “Ta suýt chút nữa không gặp được ngươi rồi!”