Hắn miệng tuy nói vậy, nhưng trở tay lại tung một kiếm đâm về phía Thương Đồ Thần.
Sống thêm được một hơi, hay một hơi.
Trong những năm tháng tranh mệnh với Thương Đồ Thần, vô số lần cận kề bờ vực tan rã, hắn đều tự nhủ như thế, cũng đều gắng gượng tồn tại như thế, sau đó chờ đợi các đời đế vương hậu duệ chinh phạt Thiên Quốc.
Hiện tại, cuộc tranh đoạt Thần vị đã ngã ngũ, hắn không còn cơ hội đăng vị nữa, nhưng dốc hết chút sức tàn, cũng có thể trì hoãn đôi chút bước chân của Thương Đồ Thần.
“Thanh Đồng Nhi!” Thương Đồ Thần sắp đăng vị, không muốn dây dưa thêm, nhưng lực lượng vương quyền từ kiếm của Hách Liên Sơn Hải bao trùm lục hợp, quả thực khiến bước chân hắn nặng nề, nên cao giọng nói: “Chuyện hôm nay đã bại, cuối cùng cũng sẽ tan thành mây khói, cớ sao phải bồi táng cùng đứa con cháu bất hiếu này của ngươi. Chi bằng quay về trước Thần vị, hưởng thụ tôn vị Chính Thần, vẫn không đánh mất sự vĩnh hằng của Thiên Quốc!”