Điều này rất có khả năng dẫn đến sự phản kháng của Hách Liên Chiêu Đồ, đứa trẻ này—— con người thường bị tình cảm chi phối, không thể đưa ra lựa chọn đúng đắn. Cái gọi là đại kế vạn năm, vương triều vĩnh hằng, đối với những đứa trẻ mà nói, đôi khi thật sự không thể sánh bằng tình cảm sớm tối kề cận.
Dù sao cũng là bậc kiêu hùng cái thế gây dựng bá nghiệp, Hách Liên Thanh Đồng không né tránh vấn đề nguy hiểm này, chỉ hỏi: "Ta cũng muốn biết vì sao?"
"Bởi vì mẫu thân của ta, đã ngăn nó lại." Hách Liên Chiêu Đồ đáp: "Tại chiến trường Đoạt Thần gian nan nhất, mẫu thân ta đã từ chối trợ lực này, thậm chí mạo hiểm che giấu nó."
Hắn nhìn thẳng vào thần khu trước mặt, không biết là người hay quỷ: "Là ta ở ngoài cửa Tuyệt Đỉnh, trông thấy cực hạn của hiện thế, từ nơi sâu thẳm huyết mạch, thấy được Cựu Ước này—— nên mới đến đây yết kiến."
Hách Liên Thanh Đồng tựa ngọn nến trước gió, yếu ớt thở dài: "Con đường dẫn đến thắng lợi thường phải nhuộm bằng máu tươi. Sự hy sinh của mấy chục đời người nhà Hách Liên, cuối cùng cũng cần một người đến kết thúc. Chiêu Đồ, ngươi là con cháu nhà Hách Liên, là hoàng đế tương lai của Mục quốc, đạo lý này hẳn không cần lão tổ tông phải dạy lại ngươi."