“Quả thực ngươi đã nuốt được mảnh tàn chương của Vĩnh Hằng Thiên Quốc, hấp thụ dưỡng chất khi thời đại thần thoại kết thúc, nhưng thời đại thần thoại đã qua từ lâu rồi. Nếu không có ta đưa thần đạo của ngươi vào hệ thống quốc gia, nếu không có ta vì ngươi xây dựng những bậc thang lên thiên quốc, nếu không có ta cung cấp cho ngươi dưỡng chất của thời đại mới—— thì ngươi dựa vào cái gì để leo lên đỉnh cao thần linh hiện thế?”
“Không có ta, ngươi với Nguyên Thiên Thần bị xích như chó kia nào có khác gì!”
“Cố Sư Nghĩa tặng nó thần miện, còn được nó hộ đạo thành nghĩa thần. Ta đưa ngươi lên ngôi thần, ngươi lại dám xem ta là nô bộc.”
“Ngươi không chỉ điểm này không bằng nó! Cùng tham lam vết tích cũ, nó xem như bắt đầu lại, còn ngươi lại là tên đào binh của Vĩnh Hằng Thiên Quốc. Nó độc lập nắm giữ sức mạnh thần vẫn, ngươi chẳng qua chỉ dựa vào di sản của Thương Thiên Thần Chủ, nuốt chửng một đống tàn niệm của chư thần. Không có ta mở mang bờ cõi, cả nước cung phụng, ngươi thậm chí còn tiêu hóa chẳng triệt để.”
“Đương nhiên ngươi cũng giúp ta kéo dài thời gian, ta mới có thể thống nhất thảo nguyên trước một bước, trước khi Cát Yến Thu tây tiến, Cơ Ngọc Túc bắc săn.”