Nói rồi hắn vậy mà thật sự xoay người.
“Ấy ——” Tiên Long cười ngăn hắn lại: “Các hạ từ xa đến, kiếm áp tinh nguyệt, Khương mỗ bất đắc dĩ mà ứng chiến, sao lại giống như ta đang khi dễ ngươi vậy?”
Cười cười, hắn không cười nữa, bởi vì hắn phát hiện Hướng Tiền vậy mà có vài phần nghiêm túc. Không khỏi hỏi: “Thật sự muốn đi?”
Hướng Tiền của hôm nay, vẫn râu ria lởm chởm, đầy mặt thở dài, vẫn mắt không thần quang, ủ rũ như muốn ngủ thiếp đi.
Nhưng hắn lại đã nghĩ thông suốt, ngược lại cười nói: “Sớm muộn gì cũng có ngày này.”