"Sao đột nhiên lại đổi ý?" Khương Vọng hỏi.
Trọng Huyền Thắng nhe răng, hằn học nói: "Từ trước đến nay chỉ có ta ức hiếp người khác, chưa từng có ai ức hiếp ta, ta nuốt không trôi cục tức này!"
"Dù sao Thất Hận cũng đã siêu thoát, cứ xem như nể mặt một vị siêu thoát giả đi... Ngươi bây giờ quá xúc động rồi." Khương Vọng nói.
Hắn ôn tồn khuyên nhủ: "Giai đoạn hiện tại mục đích chính của chúng ta, là để ngươi thoát khỏi sự lựa chọn của Thất Hận, chứ không phải đối đầu trực diện với y. Người ta đánh vào má trái của ngươi, ngươi che má trái lại chẳng phải xong sao?"
"Đúng vậy, ta quá xúc động rồi." Trọng Huyền Thắng thở dài một hơi: "Hơn nữa mặt ta quá lớn, che không hết."