“Ta thực... đáng chết!”
Dư Địch Sinh hai tay kết Vô Úy Đại Bi Ấn, khoanh chân lơ lửng giữa không trung, vách đá trăm trượng hóa thành tro bụi, nhuộm thân hắn một màu trắng xóa, tựa pho tượng đá mới tạc. Thần sắc hắn suy sụp, tiều tụy như sắp chết.
Hai hàng lệ lại tuôn rơi, hằn trên khuôn mặt trắng bệch thành vệt bùn.
Địa Tạng đẩy lui bước tiến của Doãn Quan, đặt nền móng cho Minh Phủ. Lại lấy chức vị Chuyển Luân Vương, Diêm La Đại Quân của Túc Anh Cung, ban cho Dư Địch Sinh sức mạnh Dương Thần giả trong phạm vi Minh Phủ, khiến hắn nghiền ép chư vị Diêm La về mặt thực lực.
Cáo mượn oai hùm, ức hiếp bầy thỏ, hắn vốn nên xử lý mọi chuyện ổn thỏa.