Dưới sự kích thích của chú lực, Lâu Giang Nguyệt chậm rãi mở mắt... rồi lại nhắm lại.
“Mở mắt ra, vừa nhận được một việc lớn.” Doãn Quan thản nhiên nói: “Kỳ nghỉ kết thúc rồi. Dậy làm việc đi, đừng nhõng nhẽo nữa.”
Lâu Giang Nguyệt lúc này mới lại mở mắt ra, có chút yếu ớt, có chút đau khổ, lại có chút kỳ quái muốn cười, nhưng cuối cùng vẫn không cười thành tiếng: “Ta tưởng mình đang mơ.”
“Trong mộng còn phải làm việc, vậy thì khổ quá rồi.” Doãn Quan nói.
“Tỉnh lại làm việc thì không khổ sao?” Lâu Giang Nguyệt hỏi.