Giọng nói của Tần Quảng Vương của Địa Ngục Vô Môn vang lên từ trong ngọn lửa ấy: “Ta không biết Bình Đẳng Quốc các ngươi làm việc thế nào. Nhưng ta chắc chắn biết rõ mình đang làm gì, rồi mới làm. Mỗi một vụ làm ăn của chúng ta đều rất rõ ràng.”
“Người ta thường nói, kẻ không biết thì không sợ.” Giọng của Thần Hiệp vang lên: “Ngươi biết mà không sợ, được gọi là dũng cảm.”
Đây là một cuộc trao đổi không mấy chân thành, bởi vì cả hai bên tham gia, thậm chí còn chẳng hề lộ diện.
Vì thế Doãn Quan cũng không xem đây là lời khen ngợi thật lòng.
“Ta chỉ là biết sợ nhưng không lùi bước.” Hắn nói.