Tích... tắc!
Huyết châu từ đầu ngón tay nhỏ xuống, tiếng rơi trên nền đất thật rõ ràng.
Tựa như ngón tay khẽ gõ vào tâm môn.
Nhưng câu hỏi này thật sự quá mỉa mai.
"Ngươi còn muốn hỏi vì sao nữa ư?" Lâu Giang Nguyệt vẫn ngồi bất động nơi đó, tựa một tảng thịt đông bị trấn trong hầm băng, từ trong ra ngoài đều tỏa ra hàn khí, mà bản thân thì đã sớm chết lặng: "Ta có bao giờ muốn sống đâu?"