“Quá khứ hai nhân, Vô minh, Hành. Hiện tại năm quả, Thức, Danh sắc, Lục nhập, Xúc, Thọ. Hiện tại ba nhân, Ái, Thủ, Hữu. Tương lai hai quả, Sinh, Lão tử.” Thiên Nhân Pháp Tướng đứng nghiêng người ở đó, đứng như vậy đã là một khoảng cách xa xôi, khẽ chắp tay: “Quá khứ nhân kết hiện tại quả. Hiện tại nhân kết tương lai quả. Chuyện cũ không thể không soi xét, không thể không thấy trước mắt.”
Hắn giảng được nhân quả, hắn nói được Nhiên Đăng quá khứ, hắn đọc 《A Hàm Kinh》, hắn biết Thập Nhị Nhân Duyên.
Đạt đến cảnh giới như hôm nay, hắn thấu tỏ vạn sự. Hắn không còn là thiếu niên vô tri đứng trước Ngọc Hành Phong, thấy núi lở mà ngỡ trời sập; không còn là cô hồn bơ vơ bất lực ngoài thành Phong Lâm.
Nhưng hắn tuyệt nhiên không nói, liệu mình có điều gì mê hoặc.
Ánh mắt Ngọc Chân rất mực kiên định, chỉ khẽ nâng Tê Chỉ Liên: “Đóa sen này ánh sáng cũng thường thôi, Thượng tôn cớ sao lại đặt tên là ‘Nhân Duyên’?”