Khương Vọng nhất thời sửng sốt.
Đã nhiều năm không liên lạc, nói rằng có tình cảm sâu đậm với Tô Khỉ Vân thì cũng không đến mức. Nhưng dù sao cũng từng quen biết, từng kề vai chiến đấu... Cố nhân qua đời, khó tránh cảm khái.
Sự đời quả thật vô thường.
Hắn lại một lần nữa nhận ra – đời người là một cuộc hành trình cô độc, tu hành giả luôn đi một mình.
"Xin lỗi." Khương Vọng nói: "Lại khiến ngươi nhớ đến chuyện buồn."