Nếu dừng chân tại đây, thì cũng chỉ có vậy.
Chân ngã mà hắn nghĩ, không phải muốn làm gì thì làm, mà là tùy tâm sở dục nhưng không vượt quá khuôn phép.
Nợ phải trả thì phải trả, nợ phải đòi thì phải đòi, việc phải kết thì phải kết.
Đã đạt chân như tự ngã, khoái ý cũng là tu hành.
Khương chân nhân rời Tinh Nguyệt Nguyên, liền bay ngang Đông Vực, thẳng tiến Lâm Tri.