Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Lấy bàn tay bẩn thỉu của ngươi ra!” Thiền Pháp Duyên nghiến răng nghiến lợi nói.
Kim quang bên cạnh hắc quang kia, rút đi giống như thủy triều, Kỷ Tính Không trong bóng tối cười hì hì: “Lúc nãy ngươi không nói như vậy, còn cùng hội cùng thuyền với ta, đồng tâm hiệp lực đó!”
Nhớ lại lúc trước nén giận, chịu nhục, Thiền Pháp Duyên cắn muốn nát răng, càng nghĩ càng giận: “Lúc nãy ngươi ở đó lén lút, nói gì với thằng tặc con Hắc Liên Tự của ngươi? Có phải là âm mưu nhắm vào thiên kiêu Cổ Nan Sơn ta?”
Kỷ Tính Không tấm tắc không ngừng: “Đều nói tai họa không bằng gia yêu, lại càng không bằng xuất gia yêu. Ngươi tốt xấu gì cũng là Đại Bồ Tát hơn ngàn tuổi, lão rùa đen ngàn năm, khẩu nghiệp với ta thì cũng thôi, sao lại còn mắng trẻ con nữa chứ?”