Chương 882: Ta và Khương Vọng ngang sức ngang tài
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Trong thư viện Cần Khổ đều là những học sĩ chuyên tâm dùi mài kinh thư, thường lấy sách để tự xưng, là kiểu có thể ca tụng một quyển sách đến chết. Bọn họ khó mà ầm ĩ với ai được. Nhưng đến miệng của Hứa Tượng Càn lại biến thành “coi thường” rồi.
“Còn lần này ta đến quần đảo gần biển, sư tỷ thực sự hiểu lầm ta rồi. Ta đang đi chu du học hỏi khắp thiên hạ, vừa mới xong việc chu du học hỏi bên Tề Quốc, mặc dù Tề Quốc lớn nhưng ta đã nhìn hết phong cảnh rồi. Đây không phải vừa đúng lúc nên đi về phía Đông tới biển nhìn một chút sao? Sau đó liền gặp sư tỷ rồi.”
Hứa Tượng Càn đang nói lại vỗ đùi một chút: “Đây không gọi là duyên phận, thì cái gì mới gọi là duyên phận đây?”