Hắn không phải kẻ siêu thoát, cũng chẳng phải vị quân vương tuyệt đối lãnh khốc.
Hắn là một cái cây với cành lá xum xuê khiến phụ hoàng thường xuyên phải ra tay cắt tỉa, là một con người bằng xương bằng thịt khiến Khương Vô Lượng cảm thấy cần phải xóa bỏ đi nhược điểm.
Hiện tại hắn là Hoàng đế của Tề Quốc, phía trước là trời cao đường xa.
Diệp Hận Thủy chỉ cúi đầu thưa: “Gánh vác sức nặng của thiên hạ, ấy mới là chủ của xã tắc.”
“Thiếu người quá.” Hoàng đế bùi ngùi cảm thán: “Mười năm trồng cây, trăm năm trồng người, muốn có được rường cột quốc gia, quả thực chẳng phải công lao một sớm một chiều.”
