“Ta chỉ muốn làm một người cho tốt. Ta đã rất nỗ lực… để làm người.”
Trong Đông Hoa Các, Sóc Phương Bá trẻ tuổi mũ vỡ tóc tai rũ rượi, ánh mắt từ đó chiếu ra tựa như ánh trăng xuyên qua kẽ lá: “Vì sao các ngươi, lại chẳng chịu cho ta một cơ hội nào?”
Khương Thuật chu bút khẽ điểm, xóa sạch hai mươi hai năm phấn đấu làm người của Bào Huyền Kính — ngay sau khi hắn đã hoàn toàn trở thành một người, dốc toàn bộ cược vào nhân tộc.
Hắn đứng trong Đông Hoa Các, gương mặt rất giống Bào Dịch thời trẻ, nhưng lại hiền hòa hơn nhiều so với vị “Bào Phiêu Diêu” kia, lạnh lẽo trước bệ rồng, giữa mi tâm là một điểm đỏ thẫm.
Vết máu nứt từ đó lan rộng, khiến hắn tựa như một khối mỹ ngọc bị đánh vỡ. Thê thảm tan nát, nhìn mà thương tâm.
