“Một ngày nọ, Triệu Nhữ Thành, nhân vật quan trọng mà bọn ta chú ý, rủ rê bè bạn đến Tam Phân Hương Khí Lâu. Nhóm người này tự xưng là ‘Phong Lâm Ngũ Hiệp’, một cái tên thật nực cười. Ta đã giám sát gian phòng của bọn họ.”
“Sở dĩ ta đặc biệt chú ý Triệu Nhữ Thành là vì dung mạo hắn vô cùng tuấn mỹ. Mà một lần phản hồi từ Bạch Cốt Đạo Chủng đã cho ta biết trên người hắn tồn tại một loại pháp thuật ẩn giấu, hào quang của hắn vẫn bị áp chế. Ta nhận ra trên người hắn ẩn chứa bí mật động trời — ta không quan tâm đến bí mật của hắn, nhưng lại lo rằng bí mật đó sẽ ảnh hưởng đến đại kế của Bạch Cốt Đạo.”
“Phong Lâm Ngũ Hiệp là năm thanh niên rất thú vị. Lão đại chất phác nhân hậu, lão nhị hào sảng phóng khoáng, lão tứ rộng rãi ngang tàng, lão ngũ có dung mạo xinh đẹp… Khương Vọng là lão tam, thoạt nhìn qua, là kẻ bình thường nhất.”
“Dung mạo hắn thanh tú, nhưng chưa đủ đẹp, trông sáng sủa, nhưng chưa đủ khí phách, rất lễ phép, nhưng có phần trầm tính. Thế nhưng nhóm người này lại lấy hắn làm trung tâm, đặc biệt là Triệu Nhữ Thành, kẻ mà bọn ta đặc biệt chú ý, lại hầu như việc gì cũng nhìn hắn — ta nghĩ có lẽ đây là một người nội tú.”
“Sau đó ta phát hiện hắn quả nhiên không tầm thường.”
