Giọng Muội Nguyệt nảy mầm trong bùn đất, như rêu phong hèn mọn mà kiên cường sinh trưởng: “Muội Nguyệt có là gì! Nghiền chết một con kiến, bẻ gãy một cành khô, cũng chỉ đến thế mà thôi. Lâu chủ có thể không nỡ, nhưng nào có chuyện không dám chứ?”
Sắc xám là sự khô héo của lòng người, bởi vậy giọng nói này không chút gợn sóng: “Đã cho ngươi quá nhiều cơ hội, những cơ hội ấy quả thực không dễ gì từ bỏ.”
“Ta nghi ngờ Lê Quốc không hề có thành ý hợp tác.” Muội Nguyệt nghiêm túc phân tích: “Lần này ở Tuyết Nguyên, vì sự sơ suất không rõ thật giả của Liễu Duyên Chiêu, chúng ta…”
Những lời sau đó của nàng đều bị sắc màu nuốt chửng.
Trong sắc xám, có màu đen dần loang ra: “Chuyện thành là thành, không thành là không thành, ta không muốn nghe tổng kết thất bại.”
