“Ta thật sự không ngờ, ngươi lại… dám đến gặp ta.”
Thanh âm như sương xuân đọng hạt, dường như cũng rơi xuống giữa miền tuyết vĩnh hằng chẳng tan này.
Phó Hoan lần đầu lộ vẻ kinh ngạc. Hắn quay lưng về phía vách đá cao, vầng trăng tỏ cùng gió trời gào thét. Mà tất cả đều được hắn nắm trọn trong bàn tay giấu ở sau lưng.
Đỉnh núi này, mấy ngày trước, Khương An An với hóa danh “Diệp Tiểu Vân” đã từng tới.
Nàng ở nơi đây hô mấy tiếng “xin làm phiền”, “bái kiến Phó chân quân”, không nhận được hồi đáp, bèn hớn hở ngắm cảnh một hồi, lại cất giữ một ít tuyết đông nơi cực địa, nói là sẽ có công dụng lớn, sau đó mới mãn nguyện rời đi.