Lời này có chút đáng sợ, mọi người đều nhìn hắn.
“Trước đây ta từng nghiên cứu lịch sử, có thói quen lật sách tra tác giả, chẳng qua là muốn trong cuộn vàng năm tháng một đao nhìn thấu. Nhưng là bộ sử sách kinh điển có ảnh hưởng nhất đương thời, 《Sử Đao Tạc Hải》, tác giả của nó lại đã mất tích rất lâu. Cần Khổ thư viện đối ngoại tuyên bố rằng y vẫn luôn bí mật tìm kiếm chân tướng lịch sử, cho nên thần long thấy đầu không thấy đuôi. Nhưng có một điểm rất quan trọng—”
Trọng Huyền Tuân trầm ngâm nói: “Sau khi Thánh Vũ hoàng đế Mục quốc đăng thần, 《Mục Thư》 đã được bổ sung cực kỳ phong phú. 《Mục Lược》 trong 《Sử Đao Tạc Hải》, cũng đã được bổ sung hoàn chỉnh... Đây là sự viên mãn trên đạo đồ của Tư Mã Hành. Y không lẽ nào lại không có động tĩnh gì.”
Hoàng Xá Lợi sờ sờ cằm: “Có lẽ hiện trạng của Cần Khổ thư viện, chính là phản ứng mà y gây nên chăng?”
“Hiện tại vẫn chưa thể xác định Cần Khổ thư viện đã xảy ra chuyện gì.” Thương Minh chậm rãi nói: “Chung tiên sinh hôm qua vẫn còn truyền tin đến tay Kịch tiên sinh, cho dù thời gian của ngài ấy đã thác loạn, nhưng ít nhất điều đó nói rõ vào lúc ấy vẫn còn tin tức có thể truyền ra ngoài. Cần Khổ thư viện cao thủ như mây, lại càng có đại tông sư như Tả Khâu Ngô viện trưởng tọa trấn, rất có thể đã sớm đưa tin tức mấu chốt ra ngoài rồi. Chân tướng sự việc hẳn là nằm trong tay Thư Sơn, chỉ là hiện tại bọn ta không có cách nào biết được.”