Thế gian có kẻ không lấy công đức thành đạo – Võ Tổ Vương Ngao, quyền phá công đức, ích lợi võ đạo thiên hạ.
Khương Vọng thấy người hiền muốn theo kịp, hào khí chẳng kém.
Cường giả như Mộ Phù Dao, đã đặt cược cơ duyên thành đạo, dốc hết vào Khương Vọng, vậy mà vẫn không khỏi vì sự bình tĩnh và tự tin này của hắn mà nhất thời lặng đi!
Y thậm chí hoài nghi cái vực thẳm thiên đạo mà bấy lâu y trông theo nhưng chẳng thể chạm tới, liệu có thật sự tồn tại.
Cớ sao siêu thoát lại có thể định trước, cách thức siêu thoát còn phải kén chọn ư?