Trấn Hà Chân Quân hai tay đặt trên gối, thân trên hơi nghiêng về phía trước, toàn bộ Âm Dương Giới tựa như áo choàng dài của hắn, tĩnh lặng sau lưng hắn... chờ gió cuốn lên.
Giọng hắn rất bình thản, lặp lại một lần: "Thất Hận... nhất định đã làm gì đó với ngươi?"
Trọng Huyền Thắng thân hình như núi cao, mà hơi thở tựa sương sớm.
Cực nhẹ, cực nhạt, cực hư ảo.
Đây là một luồng uất khí đã bị đè nén rất lâu, ẩn giấu rất lâu, cũng chỉ khi ở trước mặt Khương Vọng, tại nơi tuyệt đối bí mật này, hắn mới có thể trút bỏ đôi chút.