Ngọc Chân chỉ là phụng mệnh mà đến, vốn không định nhiều lời, nhưng khi nghe nhắc tới 《Quá Khứ Trang Nghiêm Kiếp Kinh》, lại nghĩ đến thân phận tông sư tinh chiếm của vị trước mặt này... không khỏi cất tiếng hỏi: “Theo giám chính thấy, bần ni tu tập kinh này, liệu có thể thành tựu sở nguyện chăng?”
Nguyễn Tù lúc này dĩ nhiên không thể phân tâm bói cho nàng, chỉ nói: “Ta không biết sư thái chấp nhất điều gì. Nhưng quá khứ đã qua, tốt nhất là chớ nên cố chấp.”
Ngọc Chân mím môi, không nói gì.
Người khuyên thì phong thái thản nhiên, người nghe thì có vẻ lơ đãng.
Quả thật là đạo lý ai cũng biết, nhưng nếu không tự mình trải qua, nếu không sứt đầu mẻ trán, cũng chẳng ai thực sự hiểu được.
